NHỮNG NGÀY TỒI TỆ NHẤT
NHỮNG NGÀY TỒI TỆ NHẤT
Tớ là một người khá đa sầu đa cảm, trong khủng hoảng có thể tớ là người bình tĩnh nhất nhưng cũng là tớ chỉ vì một chuyện cỏn con mà có thể buồn đến mấy ngày. Mỗi khi tớ buồn, tớ cảm giác như mọi thứ xung quanh tớ chả có gì tốt đẹp hết.
NHỮNG NGÀY BỐ MẸ CÃI NHAU, TỚ LÀ NGƯỜI BUỒN NHẤT
Có những ngày tớ thấy rất mệt, mà chẳng vì lý do gì rõ ràng. Không phải do học hành, công việc hay một chuyện cụ thể nào cả. Chỉ là… tâm trạng tớ nặng trĩu, lòng thì rối bời.
Tớ nghĩ một phần là vì tớ sống khá phụ thuộc vào cảm xúc của người khác. Người ta buồn, tớ cũng buồn theo. Tớ cứ như một cái gương cảm xúc vậy – phản chiếu lại mọi thứ xung quanh, nhất là khi người đó là bố mẹ tớ.
Thực ra, gia đình tớ rất hạnh phúc. Bố mẹ tớ thương nhau thật lòng, sống tử tế, làm gì cũng chỉ nghĩ cho con cái. Tớ tự hào vì bố mẹ mình chưa từng khiến tớ thấy xấu hổ hay tổn thương vì những điều lớn lao. Nhưng như bao cặp vợ chồng khác, họ cũng có những lần không kiềm được cảm xúc.
Và mỗi khi cãi nhau, là lại to chuyện. Không phải vì những vấn đề nghiêm trọng – mà toàn vì những chuyện rất thường ngày: bố lại uống rượu, bố chê cơm mẹ nấu không ngon, hay mẹ bực vì bố về muộn. Nhưng vì cả hai đều có cái tôi cao, chẳng ai chịu nhường ai, nên từ chuyện nhỏ lại hóa thành im lặng, dỗi nhau mấy ngày liền.
Tớ luôn mong rằng, đó chỉ là những cơn giận nhất thời. Tớ sợ rằng, có khi nào vì cuộc sống quá áp lực, nên chỉ cần một chuyện nhỏ cũng đủ khiến họ bùng nổ? Và thế là ngôi nhà yên bình lại trở nên lạnh lẽo.
Trong những lúc như vậy, người buồn nhất là tớ. Em tớ vẫn vô tư cười đùa, còn tớ thì rút vào phòng, nằm im, và khóc. Không ai biết, hoặc nếu có phát hiện, tớ cũng chỉ cười trừ, nói một lý do vu vơ cho qua chuyện.
Những lúc ấy, tớ ước gì mình vô tâm hơn một chút, đừng để ý, đừng nhạy cảm. Nhưng rồi tớ lại nghĩ: có lẽ vì tớ thương bố mẹ nhiều quá, nên mới dễ bị tổn thương đến vậy.
Dù đôi khi tổn thương, nhưng tớ vẫn luôn tin rằng: Nhà là nơi mình được thương nhất, chỉ là… tình thương đôi khi cũng có những ngày mệt mỏi. Và nếu hôm nay bố mẹ mình không còn đủ dịu dàng với nhau, thì ít nhất, tớ sẽ cố dịu dàng với chính mình – để chờ đến khi mọi thứ lại yên ấm như xưa.