Này cậu...
Tớ biết dạo này cậu mệt lắm.
Cậu vẫn đang cố gắng mỗi ngày, đúng không? Cố gắng để sống cho ra sống, để không khiến ai thất vọng, để mọi chuyện “ổn” như cách cậu luôn nói. Nhưng mà… liệu cậu có đang quên mất một người rất quan trọng không? Chính cậu đó.
Tớ không biết hôm nay cậu đã trải qua những gì. Có thể là một buổi học dài mệt mỏi, một cái tin nhắn khiến cậu thấy mình không đủ tốt, một ánh nhìn vô tình khiến cậu chạnh lòng. Hoặc đơn giản là sáng nay cậu thức dậy và chẳng thấy có chút động lực nào để bắt đầu ngày mới.
Tớ không rõ. Nhưng tớ biết, cậu đã quá mạnh mẽ rồi.
Mạnh mẽ đến mức quên mất việc hỏi xem trái tim mình đang thế nào. Cậu đã quan tâm cảm xúc của người khác nhiều đến nỗi quên mất cảm xúc của chính mình cũng cần được vỗ về. Cậu luôn nhún nhường, luôn im lặng, luôn nhẫn nại, luôn cười — kể cả khi tim mình đang mệt muốn rã rời.
Nhưng này, đây cũng là lần đầu cậu sống mà. Cậu đâu cần phải biết hết mọi thứ. Cậu đâu cần lúc nào cũng ổn. Cậu đâu có nghĩa vụ phải làm vừa lòng tất cả mọi người, trong khi chính cậu thì đang lặng lẽ gồng lên để tồn tại.
Thế nên, nếu hôm nay mệt quá, thì nghỉ một chút cũng được mà.
Ngồi xuống. Hít một hơi sâu. Đừng kiểm tra điện thoại. Đừng gượng cười. Đừng cố nữa. Hãy để bản thân được yên, được thở, được buông lỏng một lúc.
Vì nếu cậu còn không đứng về phía chính mình, thì làm gì có ai sẽ làm điều đó thay cậu?
Không ai hiểu cậu bằng chính cậu. Không ai sống giúp cậu được cuộc đời này. Không ai nghe được tiếng lòng cậu nhiều như chính cậu. Vậy nên, xin cậu — đừng bỏ rơi bản thân mình. Đừng chỉ chăm sóc thế giới bên ngoài mà quên mất thế giới bên trong cũng đang cần một bàn tay dịu dàng.
Cậu có thể học cách yêu lại chính mình từ những điều nhỏ nhất: ngủ đúng giờ, ăn đúng bữa, khóc khi muốn khóc, nghỉ khi thấy mệt, nói “không” khi không ổn, và tha thứ cho bản thân khi lỡ sai điều gì đó.
Không sao cả. Cậu đang học sống mà. Lần đầu mà.
Và trong lần đầu này, hãy đứng về phía chính mình một chút nhé. Chút thôi cũng được — nhưng là thật lòng.