Hé nhô cậu, chào mừng cậu đến với thế giới của tớ. Tớ là Thanh Nga cậu có thể viết là Th.nga hay thnhnga đều được. Tớ không có biệt danh nào đặc biệt mà cái tên tớ cũng không hay nên thi thoảng tớ hay biến tấu cái tên tớ cho nó độc lạ một chút chứ chung quy lại tớ vẫn là Thanh Nga. Tớ là Bọ Cạp tháng 11 nhưng chỉ giỏi đa sầu đa cảm, ovtk giai đoạn cuối thui chứ không hề thao túng tâm lý hay "mirror treatment" đâu nên cậu cứ yên tâm khi chơi với tớ.
Ở cái độ tuổi 19 20 chênh vênh lại còn mắc bệnh ovtk giai đoạn cuối nữa nên dạo này tớ thực sự, thực sự, thực sự không ổn chút nào. Có thể bên ngoài mọi người thấy tớ là một người vui vẻ, hồn nhiên, biết sắp xếp và cân bằng cuộc sống. Nhưng đó chỉ là những thứ tớ cho mọi người thấy thôi chứ thật sự bên trong tớ là một đống đổ nát. Tớ có nhiều tâm sự muốn nói ra nhưng lại sợ nhiều thứ và thế tớ lại giữ cho riêng mình. Nhiều khi tớ ước mình giống như chị Tiên cookie có một người lạ nào đó nghe mình tâm sự. Không thế nói ra được nên tớ đành chọn cách viết ra. Ít ra, khi viết ra rồi, tớ có thể trút bớt gánh nặng trên vai mình sang từng con chữ. Tớ nghĩ, cậu ít nhiều gì cũng sẽ có những trăn trở giống tớ, nên tớ mong những điều tớ chia sẻ cũng là động lực, là những lời động viên giúp cậu vững bước hơn trên con đường mình đã chọn.
Có những ngày… cuộc sống giống như một căn phòng bừa bộn. Mọi thứ chất chồng lên nhau: lo âu, thất bại, tổn thương, kỳ vọng và cả những điều không ai hiểu được. Tớ thấy mình như bị chôn vùi giữa một mớ hỗn độn, không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải dọn dẹp thế nào cho xuể.
Tớ đã từng cố gắng gom hết tất cả những điều tiêu cực ấy, cố gắng biến chúng thành thứ gì đó tốt đẹp hơn. Nhưng rồi tớ nhận ra, điều đó quá sức với tớ. Vậy nên, tớ chọn một cách khác: tìm kiếm những tích cực trong một đống tiêu cực.
Có thể cậu không tin, nhưng thực ra, tích cực hay tiêu cực phần lớn chỉ là do cách ta nhìn nhận vấn đề. Cuộc sống vốn không dễ dàng, nhưng điều làm nên khác biệt là cách ta đối diện với những điều không như ý.
Đừng quá cầu toàn. Đừng chỉ nhìn vào những thất bại để tự trách mình là yếu kém, là không đủ giỏi. Hãy thử dừng lại, nhìn sâu hơn một chút. Có thể cậu chưa đạt được điều mình muốn, nhưng liệu cậu đã học được gì? Đã trưởng thành ra sao? Đã kiên cường đến mức nào để có thể đứng đây, ngày hôm nay?
Giống như khi giải một bài toán, ra kết quả đúng là điều ai cũng mong muốn. Nhưng cậu biết không? Giá trị thật sự nằm ở cách cậu suy nghĩ, cách cậu kiên nhẫn thử lại, cách cậu không bỏ cuộc dù sai đến lần thứ mấy. Kết quả chỉ là một điểm đến. Nhưng hành trình cậu đã đi qua đầy nỗ lực, đầy học hỏi mới là điều xứng đáng để tự hào.
Chúng ta còn trẻ, còn nhiều cơ hội để thử, để sai, để làm lại. Nhưng cũng đừng để tuổi trẻ trôi qua chỉ bằng những lần vấp ngã mà không học được cách đứng lên mạnh mẽ hơn. Thay vì đắm chìm trong bóng tối mỗi lần thất bại, hãy thử tìm một tia sáng dù chỉ là nhỏ xíu để dẫn lối mình đi tiếp.
TẠI SAO LẠI LÀ TÍCH CỰC TRONG MỘT ĐỐNG TIÊU CỰC???
Blog nhỏ xinh này thật ra chỉ là một bài tập cá nhân của tớ ở trường thôi. Vì tớ mới năm hai, mới chỉ chập chững làm quen với các môn chuyên ngành nên cô cũng không yêu cầu gì quá cao đâu. Nhưng mà… tớ là một đứa hơi “ngựa bà”, kiểu vừa nghe cô giáo nói rằng kỳ này có bài tập làm web/blog cá nhân là não tớ đã chạy nhanh hơn deadline, tớ bắt đầu lăn tăn nghĩ: "Nên làm chủ đề gì đây?", " Tên blog là gì cho “deep”?", " Thiết kế phải như nào cho xinh ha?".
Lúc đầu, tớ định làm một blog về make up. Thực ra hiện tại tớ đang rất thích make up. Việc học make up đối với tớ không chỉ đơn giản là cầm cọ tô son – mà là cả một hành trình tự chữa lành. Make up khiến tớ cảm thấy bản thân xinh hơn, tự tin hơn. Da đều màu hơn, mụn biến mất, mắt to hơn, má ửng hồng… Trông bản thân trong gương mà chỉ muốn hét lên “ôi yêu quá àaaa!” (Tớ bị “lụy bản thân” sau khi make up xong là thật đó). Vì make up, tớ học được cách yêu mình hơn một chút mỗi ngày. Nó giống như cánh cửa nhỏ mở ra một phiên bản khác của tớ – rạng rỡ hơn, kiên cường hơn.
Tớ đã vẽ ra 7749 kịch bản nội dung cho blog về make up rồi. Nhưng…
Đến lúc bắt tay vào làm thật, tớ lại chùn bước.
Tớ sợ.
Tớ không đủ tự tin để viết về thứ mà mình chưa thật sự giỏi, chưa thật sự hiểu rõ, và chưa đủ bản lĩnh để chia sẻ sâu sắc.
Da tớ vẫn còn nhiều mụn. Chế độ sinh hoạt thì lộn xộn. Việc chăm sóc bản thân đôi khi vẫn là một thử thách. Tớ không muốn làm ra một blog chỉ để cho có. Blog này sẽ là tất cả tâm huyết của tớ. Vậy nên, nếu không thể viết bằng tất cả sự chân thành và thấu cảm, tớ không muốn viết nữa.
Đúng lúc đó, tớ lại đang rơi vào một giai đoạn vô cùng áp lực. Việc học, công việc, cuộc sống cá nhân… mọi thứ như đang nhấn chìm tớ. Tớ mệt mỏi, rối loạn, và stress nặng. Có những đêm tớ nằm khóc mà không rõ mình đang buồn vì điều gì. Có những buổi sáng thức dậy, cảm thấy lạc lõng ngay cả khi đang ở giữa đám đông.
Trong một buổi trưa lặng lẽ tại văn phòng, tớ bỗng nảy ra một ý nghĩ: "Hay là… mình làm hẳn một blog về chữa lành nhỉ?”
Thế là tớ bắt đầu viết. Viết bằng tất cả sự chân thật, vụng về nhưng đầy cảm xúc của mình.
Từng chữ, từng dòng trong blog này đều là cảm xúc thật sự của tớ. Là những điều tớ đã và đang trải qua. Là những nỗi buồn không tên, những khoảnh khắc muốn bỏ cuộc, và cũng là những lần chênh vênh nhưng vẫn cố nắm lấy một chút ánh sáng để đi tiếp.
“Tích cực trong một đống tiêu cực” – cái tên này ra đời vào lúc tớ yếu đuối nhất.
Khi mà mọi thứ xung quanh đều nhuốm màu xám xịt, tớ nhận ra rằng mình chẳng đủ mạnh mẽ để dọn dẹp hết tất cả. Nhưng nếu chỉ cần nhặt được một điều tích cực nhỏ xíu trong mớ hỗn độn ấy – cũng đủ để thắp lại một chút hi vọng rồi.
Tớ viết blog này không phải vì tớ đã "ổn rồi", mà vì tớ đang cố gắng để ổn.
Nếu bạn cũng đang chật vật giữa một mớ tiêu cực như tớ từng, hy vọng những dòng chữ ở đây sẽ khiến bạn cảm thấy bớt cô đơn một chút. Mình không cần phải mạnh mẽ suốt ngày đâu, chỉ cần không từ bỏ chính mình là đã rất dũng cảm rồi.